Dạo gần đây game Black Myth Wukong này rất nổi. Đồ hoạ xuất sắc, cốt truyện tuyệt vời. Tự dưng mình lại nhớ đến bản gốc của Ngô Thừa Ân, nên làm vài dòng để hưởng ứng phong trào.
Hồi còn bé, mình mê Tôn Ngộ Không lắm. Mà có khi không phải chỉ riêng mình, ai cũng mê! Thế mà càng già, mình lại càng bớt mê, chỉ thấy coi thường và tội nghiệp nhiều hơn.
Với mình, Ngộ Không là một sản phẩm tội nghiệp của xã hội. Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh không có chỗ thân thế, không chỗ dựa, cậu phải băng rừng, vượt biển để đi học đạo. Học được chút nghề, cậu kết bè kết đảng làm Dzang Hồ, phá làng phá xóm, sống kiểu anh hùng hiệp nghĩa. Cảm thấy bất công xã hội, cậu chống đối, đương đầu với cường quyền… Thế là "bề trên" giải quyết êm thấm bằng cách cho cậu 1 chân giữ ngựa vớ vẩn vì chả ai muốn dây với loại trọc đầu... Cậu ăn đúng bả ngay! Cậu từ bỏ bạn bè, lao ngay vào guồng xoáy mới để kiếm công danh. Ban đầu, dù chỉ là chân giữ ngựa, nhưng có lẽ, đây là khoảng thời gian việc làm của cậu có ý nghĩa nhất, ít nhất thì ngựa cậu chăm nó béo, nó khoẻ, nó chạy tốt! Thế nhưng chỉ được thời gian ngắn, cậu nhận ra rằng cậu cần danh lợi. Và thế là, cậu bắt đầu đấu đá. Cậu được thăng cấp Tề Thiên Đại Thánh. Cấp nghe có vẻ to, và oai, nhưng một là, cậu bất tài, hai là cậu chả có vây cánh, xuất thân thì vớ vẩn, cho nên lợi lộc lại cũng chả đến phần cậu. Có bao nhiêu chúng nó chia nhau, cậu ra rìa. Ức khí, cậu lại đấu tranh, giành quyền lợi. Lần trước, người ta nhân nhượng vì chả ai quan tâm cái danh hão. Lần này, động đến “lợi”, nó khác. Cậu bị “xử” ngay. Mặc dù việc cậu đấu tranh cũng có gây chút xíu tiếng vang, nhưng cuối cùng, cậu vẫn bị xử lý, bị đi đày, rồi ngậm ngùi suốt kiếp đi làm trâu ngựa mở đường cho 1 gã ngu dốt, uỷ mị, bất tài. Việc đấu tranh của cậu lộ ra bản chất của thiên đình cũng toàn những tay vớ vẩn, lởm khởm. Có tiệc có hội thì sà vào ăn uống chè chén, chúc tụng, đến khi động phải việc thì mỗi ông giang hồ vặt cũng không xử lý nổi! Người ta mới thấy, gần như trên cả hành trình của mình, 81 kiếp nạn, cậu chẳng thể oánh nổi bất cứ đứa nào có vây cánh. Cậu là cái đinh so với chúng nó. Dăm ba cái bửu bối là đủ cho cả lũ thỉnh kinh ăn hành. Thế mà trước đây, cậu phá nát “bửu bối” công cộng, nào là cột đồng, nào là bửu tháp,…! Hoá ra đấy chỉ là đồ trưng bày! Đồ xịn, người ta hốt về, cất riêng, lúc xài là ra trò! Mấy đối thủ của cậu trên đường cũng toàn hạng tôm tép, nhưng cậu cũng chả phải đối thủ. Trước kia, mấy chú chức tước đối đầu với cậu, hoá ra một là “cha chung không ai khóc” hai là thực sự bất tài, chẳng qua có chức tước mà thôi. Cả đời, cậu đối đầu với yêu quái, lúc bị nó giật đồ thì câu cửa miệng của cậu là:”tao 500 năm trước là Tề Thiên…”, ăn mày quá khứ, chả thằng nào rét :)) nhưng cậu vẫn ngộ nhận cả đời về “chiến tích” lẫy lừng năm xưa, đáng thương! Nhưng cuối cùng, cậu vẫn phải đi cậy nhờ vây cánh chứ chẳng bao giờ tự mình chống nổi.
Cuối cùng, cho dù cậu có làm gì đi nữa, suốt kiếp cậu vẫn nằm trong lòng “một bàn tay”, mà số phận của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào việc nó sấp hay nó ngửa, không thoát được!